Sunday 2 March 2014

Quê Em Ninh Bình

(Bài thơ này viết trong hoàn cảnh sau chuyến đi chơi Ninh Bình với mấy Người Bạn thân, THọ đi thăm quan một số địa danh Ninh Bình, đây là vùng đất rất đặc biệt, nơi xuất phát điểm của cụ Lý Công Uẩn di dời về Thăng Long-Hà Nội. Cảnh quan ở đây thật đẹp và yên bình, và THọ ngẫu hứng viết lên bài thơ này, Người con gái trong thơ chỉ là tưởng tượng không có thật)

Quê em là ở Ninh Bình
Địa linh nhân kiệt, Người mình lắm thay
Ninh Bình là đất cố đô
Dư âm triều cũ vẫn còn vẹn nguyên
HOA LƯ đất ấy, còn nhiều khó khăn
Đinh, Lê, thịnh vượng một thời...

Đến đời cụ Lý di dời khỏi đây
Thăng Long Hà Nội đắp xây
Ngày nay con cháu về đây sum vầy
Thủ đô nghàn năm văn hiến
Chiến đấu bảo vệ, biết bao thế hệ...
Hà Nội thủ đô tươi sáng.

Quê em là ở NINH BÌNH
Tình sâu nghĩa nặng chúng mình khó phai
Ai ơi thấu hiểu tâm tư
Như dòng SUỐI KHOÁNG, phun trào mãi thôi
Ôi! tình yêu một màu xanh
Mối tình xanh ngắt như rừng CÚC PHƯƠNG
Anh vào BÁI ĐÍNH thắp hương
Cho em sức khỏe, cho em an lành.

Anh, em nếu có nên duyên
Nhà thờ PHÁT DIỆM, chúng mình vu quy
Ninh Bình khoảng cách hơi xa
Nhưng vì thương mến hóa ra lại gần

Vì yêu, anh cứ thẫn thờ
Bây giờ anh phải làm sao hỡi Người
Nụ cười em thật rạng ngời
Làm cho bao kẻ đứng ngồi không yên

Quê Ngoại là Ninh Bình nhé
Hà Nội là quê nội, được không em?
Hà Nội-Ninh Bình chúng mình kết nối
ôi! Anh biết là ảo tưởng.

Hà Nội ngày 4/9/12 

No comments:

Post a Comment